tổng tài sắc làm vợ anh tận hai lần
Chủ nhật vừa rồi, chồng tôi bất ngờ mua một chiếc két sắt về đặt trong phòng ngủ của hai vợ chồng. Tôi rất tức giận trách chồng lãng phí, nhà thì đang đi thuê, lương tháng của anh ấy có 9 triệu, lương vợ được 5 triệu, tiền làm ra tháng nào hết tháng đó, mua đống sắt đó về đựng cái gì.
Hài Hước; Hắc Bang; Hệ Thống ; Khoa Huyễn ; Kiếm Hiệp; Kỳ Huyễn; Linh Dị; Mạt Thế; Ngôn Tình ; Ngược; Nữ Cường; Nữ Phụ; Phương Tây; Quân Nhân; Showbiz; Sắc; Sủng ; Tiên Hiệp; Trinh Thám; Truyện Teen ; Trọng Sinh; Tương Lai; Tổng Tài; Võng Du ; Vườn Trường; Xuyên Không ; Xuyên Nhanh; Đam Mỹ ; Đô Thị; Đồng Nhân
Trong hai đức, thiên đức làm đầu, nguyệt đức thứ hai. Nó sẽ biến tài quan ấn thụ tăng lên gấp bội, làm cho can ngày thêm tốt. Hai đức này lâm nhật thì chủ về cuộc đời không gặp gì nguy hiểm. Gặp được tướng tinh thì công thành danh toại.
Tổng Tài Sắc! Làm Vợ Anh Tận Hai Lần? Chương 11: Nguyện Làm Tri Kỷ *Dật Dấn đứng bên cửa sổ nhìn ra bầu trời đêm xa xăm. Anh đã phải suy nghĩ rất nhiều về những gì mình vừa thấy. Mối quan hệ giữa Lạc Y và Thượng Tổng là gì vậy? Sao họ lại thân mật như thế?
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương. 15. Cô Vợ Quê Mùa Tổng Tài Thâm Sâu. 4. Vợ Yêu Cùng Cục Cưng Của Tổng Tài Đã Trở Về Sống Lại Giúp Anh Làm Vua Thời Mạt Thế
Site De Rencontre Russe Non Payant. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Y đi làm trở lại. Cô mang tài liệu đến phòng Phó Tổng. Đi ngang những nam nhân viên, họ đều hau háu hai mắt nhìn cô. - Này, công nhận công ty này thấy có mỗi Lạc Y là dáng bốc nhất thôi Nhân viên 1. - Đúng đó! Cao ráo, 3 vòng đầy đặn cả gương mặt xinh như hoa Nhân viên 2. - Cậu tưởng tượng xem, khi qua đêm với cô ấy thì ra sao nhỉ?- Nhân viên 1 xoa cằm. - Cô ấy đâu dễ dãi như những đứa con gái bình Nhân viên 2 bĩu Nhắc mãi, tối nay lại về hành bạn gái cho xem. Cả hai nhìn nhau cười khúc khích. - E hèm... - Ơ...trưởng phòng!- Hai người đồng thanh, cúi đầu. - Đến đây làm hay bàn chuyện linh tinh?- Dật Dấn nhíu Mau tập trung vào chuyên môn đi. - À...dạ... Dật Dấn cũng mang tài liệu đến phòng Phó Tổng, cùng lúc Lạc Y mở cửa bước ra. - Em chào anh!- Cô mỉm cười. - Chào em, Lạc Dật Dấn cũng nở nụ Nghe nói hôm qua em bệnh à? - Dạ, nay đỡ hơn rồi anh. - Nhớ ăn uống đầy đủ, cả uống thuốc nữa cho mau khỏi Anh ân cần nhắc nhở. - Cảm ơn anh! Thôi, em đi trước Cô cúi chào. - Chào em! Lạc Y bước đi. Dật Dấn nhìn theo bóng cô, khi nào khuất hẳn thì mới vào trong. Về phòng làm việc, để tài liệu lên bàn, cô tập trung vào công việc của mình. Khi thấy trưởng phòng đang đi qua thì cô đứng dậy gọi. - Chị Phúc! - Có gì không Lạc Y?- Ý Phúc quay lại nhìn cô. - Hôm nay em làm cả giờ giải lao nhé. Mọi việc em sẽ hoàn thành nhanh nhất. Nay là ngày mẹ em phẫu thuật, em muốn đến bệnh viện sớm một tí. - Được, xong việc thì em cứ về Ý Phúc gật đầu. - Dạ, cảm ơn chị!- Cô cười tít mắt. - Được rồi, không có gì đâu. Chị đi đây. Lạc Y ngồi xuống, cô tập trung hết mức có thể hoàn thành cho xong việc của mình. Mở sấp tài liệu, đang vạch tìm thứ cần thiết thì chữ ký to đùng của Phục Ân ập vào mắt cô. - PA? Phía dưới chữ ký có cả ký tự PA... Tay Lạc Y run run chạm vào nét chữ. Đúng là chữ ký này, không nhầm lẫn đi đâu được. Vội vã đóng tài liệu lại, sắc mặt cô trắng bệch, không còn chút máu. Người đêm đó đích thực là Thượng Tổng. Không nhầm, Lạc Y chắc chắn bản thân mình không nhầm nữa. Thảo nào cô lại thấy dáng người và giọng nói ấy rất quen. Có phải anh ta đã thấy mặt cô rồi không? Sau này vào công ty chạm mặt nhau thì thế nào đây? Lạc Y lo lắng, hai tay siết chặt vào nhau. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi mặc dù đang ở trong phòng lạnh. - Lạc Y...Lạc Y...- Ý Phúc lay vai cô. - Dạ?- Lạc Y giật Chị gọi em! - Đến giờ dùng cơm trưa rồi, em suy nghĩ gì mà chăm chú vậy? - Không...không có gì đâu chị. Chúng ta ra ngoài ăn thôi. Lạc Y nhanh chóng kéo Ý Phúc ra ngoài. Ý Phúc nhíu mày thắc mắc "Con bé này, suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy không biết." Sau khi dùng bữa trưa, Lạc Y quay lại văn phòng, tiếp tục với công việc. Hôm nay bất kể giá nào cô cũng phải về sớm vào bệnh viện với mẹ. Không biết mẹ cô phẫu thuật ra sao rồi. ... Phục Ân đứng trước gương chỉnh lại âu phục. Hôm nay lại họp, ngày nào cũng họp, không họp thì hợp đồng vây quanh. Các công ty ở ngoài nước đều yêu cầu Tổng Đốc đi ký hợp đồng bằng không anh đã gọi Phó Tổng đi rồi. Biết bao nhiêu việc đổ dồn. Lần này công tác về lại phải sắp xếp một mớ giấy tờ hỗn độn. Ông nội sức khỏe yếu, ba mẹ anh lại qua đời sớm do tai nạn giao thông. Tốt nghiệp đại học vừa xong, Phục Ân đã bị bắt vào điều hành cả một tập đoàn lớn. Công việc thì bù đầu bù cổ. Khổ nỗi sao nam nhân 30 tuổi như anh đây vẫn chưa tìm được vợ. Đã vậy nội cứ mãi hối thúc. *Reeng...Reeng...* "Con nghe đây nội!" "..." "Cưới? Không đời nào." "..." "Con chẳng cưới một người không quen biết." "..." "Nội cứ dưỡng sức đi, khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy về." "..." "Hôn ước gì chứ? Thời buổi nào rồi mà còn chuyện bắt cưới nữa vậy nội." "..." "Thôi thôi được rồi! Con sẽ suy nghĩ lại." "..." "Nội cứ lấy tính mạng ra mà đe dọa con mãi." "..." "Chào nội!" Vừa ngắt máy xong, Phục Ân ném điện thoại lên giường. Bực bội! Cái gì mà hôn ước mấy chục năm ở đây nữa chứ. Hmmm, càng nghĩ càng nuốt cục tức không trôi. Hôn lễ sắp đặt gì, toàn chuyện nhảm nhí. Thích ai, yêu ai thì cưới thôi, ở đó mà ép buộc. Phục Ân bực dọc với lấy cặp táp ra ngoài. Đến cả cuộc sống riêng tư cũng bị quản thúc. Toàn chuyện không đâu. ... Lạc Y ngồi bên giường bệnh của Niên Thuỵ. Vừa phẫu thuật xong chắc bà mệt mỏi lắm. Nắm chặt tay Niên Thụy áp lên mặt, Lạc Y chăm chú nhìn bà đang say giấc. - Mẹ ngủ ngon nhé! Phẫu thuật đã thành công rồi, chỉ cần mở mắt ra mẹ sẽ không còn thấy đau. Mẹ không đau thì Y Y sẽ không đau lòng chút nào nữa. Đưa tay lên lau hàng nước mắt, Lạc Y cố gắng mỉm cười. - Từ nay Y Y sẽ sống mãi với mẹ, chăm sóc cho mẹ. Con không muốn đi đâu nữa đâu. "Xin lỗi mẹ! Con gái bất hiếu quá!" Chưa lúc nào Lạc Y lại khinh thường bản thân của mình như lúc này đây. Thật nhơ nhuốc! Những thứ hiện lên trong đầu cô sau đêm đó như là một vết nhơ không bao giờ rửa sạch. Ước gì đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thật kinh khủng. Lạc Y không trách ai cả, cô chỉ trách số phận của mình sao quá trắc trở. Mong rằng Thượng Tổng sẽ không nhớ đêm đó, tốt hơn là không nhận ra cô. Mọi chuyện hãy cứ trôi qua một cách êm đềm, đừng ai khơi gợi lại nữa. *Cốc...Cốc...* Lạc Y đứng dậy, cô đi đến và mở cửa ra. - A...anh Dấn!- Cô mỉm cười. - Anh đến thăm bác gái Dật Dấn đưa giỏ quà lên. - Dạ, anh vào trong đi. Lạc Y đứng nép sang một bên cho Dật Dấn vào. Anh đến bên giường bệnh cùng lúc Niên Thụy vừa thức giấc. - Chào bác! - Dấn hả con, con đến lúc nào thế? Niên Thụy định ngồi dậy. Lạc Y thấy vậy liền đi đến đỡ bà, Dật Dấn cũng phụ một tay. - Con vừa đến thôi. Bác sao rồi? Vừa mổ xong chắc còn đau lắm. - Cũng ê ẩm cả con à. Cảm ơn con đến thăm bác nhé! - Có gì đâu bác, chúng ta biết nhau lâu lắm rồi, con xem bác như người thân vậy mà. Niên Thụy mỉm cười với anh rồi quay sang Lạc Y. - À Y à! - Dạ, con đây Lạc Y lấy cốc nước đưa cho Dật Anh uống đi. - Cảm ơn em. - Con ra ngoài mua một ít trái cây đi, tự nhiên mẹ thèm quá. - Mẹ muốn ăn loại nào?- Lạc Y ngồi xuống bên bà. - Loại nào cũng được, thấy gì ngọt ngọt thì con mua Bà mỉm cười. - Dạ, vậy con đi đây. Anh Dấn ngồi chơi với mẹ em nhé. Lạc Y nói rồi lấy chiếc túi nhỏ và ra ngoài. Cô vừa đóng cửa lại thì Niên Thụy nói với Dật Dấn. - Con đi theo Y Y hộ bác, để con bé đi một mình bác không yên tâm cho lắm. - Bác ở một mình ổn chứ?- Anh hỏi. - Ổn mà, con mau đi theo Y Y đi, con nhỏ đi mất bây Bà xua tay. - Dạ, con và Lạc Y sẽ quay lại ngay. Dật Dấn ra ngoài. Dòm ngó xung quanh, thấy Lạc Y đang đứng trước thang máy thì anh chạy đến. - Lạc Y, chờ anh với. - Sao anh lại ra đây? Không ở lại với mẹ em sao? - Anh...anh cũng đi mua một chút đồ ý Anh cười trừ, tay gãi gãi đầu. - Dạ! Lạc Y và Dật Dấn đi ra khỏi bệnh viện, cô cùng anh trên đường đi đến siêu thị mini gần đấy. Dật Dấn liếc mắt nhìn trộm Lạc Y. Tim đập mạnh liên hồi không ngừng nghỉ. Miệng anh cứ mấp máy như muốn nói gì đó nhưng không biết mở lời như thế nào. - Lạc Y! - Dạ? Anh gọi em!- Lạc Y nhìn anh. - Anh và em biết nhau cũng lâu rồi nhỉ. - 5 năm rồi đấy anh, từ lúc em còn là sinh viên Cô cười tít mắt. - Lâu quá nhỉ? Anh muốn nói với em chuyện Dật Dấn mím môi. - Anh nói đi. - Dù có như thế nào...chúng ta vẫn là bạn chứ? - Anh hỏi lạ vậy? Sao lại là "dù thế nào"? Sao "vẫn là bạn"?- Cô nhíu mày, không khỏi thắc mắc. Dật Dấn dừng bước, anh quay sang đối mặt với Lạc Y. Nắm lấy hai tay cô, anh cố hết sức, lấy tất cả can đảm nói ra. - Lạc Y à...anh...anh thích em! - Dạ?..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Y quay về phòng làm việc. Cô đưa tay lên lau vội nước mắt nhưng chúng vẫn không ngừng tuôn. Chưa bao giờ cô thấy mình đau đến như vậy, đau đến tận tâm can. Ý cô muốn là vậy cơ mà nhưng sao thấy anh như thế cô lại đau nhói lòng. Phục Ân lúc nãy trông rất dữ tợn. Đôi mắt anh đỏ ngầu trừng to lên, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau nhìn thẳng vào mắt cô. Gương mặt anh đanh lại, giọng nói lạnh lẽo giống từ địa ngục. Chưa bao giờ cô sợ anh đến mức này, sợ đến nỗi tay chân cô bủn rủn, thở cũng chẳng ra hơi. Lúc nãy vừa ra khỏi phòng cô còn nghe những tiếng động lớn đến thót tim. Lạc Y biết Phục Ân đã có hôn ước nên bản thân không được trèo cao. Cô cũng thừa biết mình nên ở vị trí nào trong chuyện này. Lạc Y phải chấm dứt ngay và quay về nơi mà cô đáng thuộc về. Y Phúc đi đến bên Lạc Y. Đặt tay lên vai, Y Phúc lấy khăn giấy trong túi ra giúp cô lau hộ nước mắt. - Thượng Tổng mắng em nhiều lắm sao? - Không...hức...Thượng Tổng không mắng gì em cả. - Thôi được rồi! Sau này em làm cho tốt vào không thôi lại gặp hoạ như hôm nay. - Dạ!- Lạc Y gật đầu. Y Phúc quay lưng rời đi. Lạc Y khịt khịt mũi, cô muốn biết tại sao anh ấy lại bảo cô có thai. Và cô cũng sợ sau này sẽ còn có tai họa lớn hơn lúc này. ... Hôm nay là ngày cuối tuần, Tuệ Mẫn tìm đến thư viện lớn nhất thành phố. Cô nghe nói ở đây vừa nhập sách của Bạch Thiên _ tiểu thuyết gia nổi tiếng nhất lúc bấy giờ. Nhưng đáng tiếc, sách mới của Bạch Thiên "Phong Cửu" chỉ xuất bản 1000 quyển và chưa được nhập về nước. Tuệ Mẫn còn có cả một tủ sách lớn chứa rất nhiều sách luận lý đương thời và tiểu thuyết của Bạch Thiên, Cao Lý Nguyệt, cả Dương Đằng nữa. Họ đều là những tiểu thuyết gia có tiếng tăm. Dọc theo giá sách, Tuệ Mẫn muốn tìm một quyển vừa mắt của mình. Quanh đi quẩn lại cuối cùng cô cũng tìm được quyển "Nửa Đời Phong Trần" của Doãn Dân Chính. Người ta bảo tác giả này viết cũng khá hay nhưng chưa bao giờ cô đọc. Hôm nay đọc thử xem sao. Đi thêm một đoạn, cô chọn quyển "Giữa Chốn Phồn Hoa" sách mới của Bạch Thiên. Với tay lên lấy, ngặt nỗi nó quá tầm của cô nên không thể với tới. Bỗng nhiên một cánh tay vươn lên lấy quyển sách ấy. Tuệ Mẫn ngỡ ngàng quay sang nhìn người đứng ngay bên cạnh mình. Ập vào mắt cô, một chàng trai tuấn tú, dung mạo bất phàm, thân người cao ráo. Ở anh có gì đó phong trần, lãng tử lắm. Tuệ Mẫn cảm nhận anh có một thế lực không hề tầm thường. - Sách của em đây!- Một tay ôm vài quyển, một tay anh đưa sách cho cô. - Em cảm ơn!- Cô cúi đầu. - Không có gì Anh mỉm cười thật tươi đến nỗi tít cả mắt. Tim Tuệ Mẫn bỗng chốc không ngừng đập mạnh, hai má ửng hồng. Khoảng cách giữa cô và anh thật gần. Chưa bao giờ cô ở cạnh một người con trai xa lạ nào gần đến như vậy. - Em thích đọc sách của Bạch Thiên lắm à?- Anh hỏi. - Dạ, sao anh biết?- Tuệ Mẫn ngạc nhiên. - Anh thấy nãy giờ em cứ xem đi xem lại chỗ của Bạch Thiên, cả Doãn Dân Chính. - Em thích Bạch Thiên lắm, tiểu thuyết của anh ấy rất hay, đọc mãi không Cô mỉm cười. Tuệ Mẫn và anh ấy cùng bước đi, vừa đi vừa nói chuyện với nhau. - Bạch Thiên viết hay thật nhưng khó tìm quá, đặc biệt là quyển mới ra "Phong Cửu", xuất bản ít nhưng giá thành gấp Anh nói. - Em thích quyển mới lắm nhưng khổ nỗi không mua Tuệ Mẫn hơi mím môi. - Anh có quyển "Phong Cửu" do anh họ đi nước ngoài mua cho làm quà. Em muốn đọc không? - Anh nói hật sao? Mà em và anh quen biết gì nhau đâu. Anh không sợ em làm hư hay không trả sao? Lúc đầu nghe anh nói Tuệ Mẫn vui lắm nhưng cô kịp suy nghĩ, cả hai đều xa lạ, anh lại không đề phòng gì cả. Cô cũng không biết anh là người thế nào sao dám mượn đồ của anh. - Anh không nghĩ em là người như vậy. Tuệ Mẫn không trả lời anh chỉ cười nhẹ rồi ngại ngùng cúi mặt xuống. Cô đặt chồng sách lên bàn cùng lúc tiếng nói của anh vang lên. - Anh ngồi cùng được không? Tuệ Mẫn lưỡng lự một chút. Theo như cô đánh giá anh không phải người xấu. Lời ăn tiếng nói của anh đều từ tốn, có học thức đàng hoàng. Cô gật đầu. - Được chứ! Anh ngồi đi! Anh kéo ghế giúp Tuệ Mẫn song thì cười nhẹ rồi nói với cô. - Mời em. Tuệ Mẫn bật cười, cô ngồi xuống và bắt chéo chân. Anh ấy cũng ngồi xuống, quay sang tìm sách anh vội giấu nhẹm quyển "Phong Cửu" ở dưới cùng. Lấy quyển "Lục Nghịch Tôn Đạo" ra rồi anh nói với cô. - Hôm nay anh không mang theo "Phong Cửu" lần sau anh vẫn có thể gặp em chứ? - Khi nào thì anh rảnh?- Cô hỏi. - Em hẹn giờ nào thì anh rảnh giờ Anh cười trừ. - Anh cứ đùa ý. - Mà nói chuyện nãy giờ anh vẫn chưa biết tên em. - Em tên Duy Tuệ Mẫn, 25 tuổi. - Còn anh tên Vỹ Khanh, nay 28 rồi. - Hiện giờ anh làm gì? - Anh...- Vỹ Khanh hơi ngưng lại, không biết nói sao. Nếu như cô ấy biết gia thế của anh thì sao nhỉ. Lỡ như là người nhạy cảm thì cô sẽ tránh xa anh ngay. Vả lại anh muốn tìm hiểu cô bằng con đường dễ dàng. Không phải Vỹ Khanh không tin cô, sợ cô sẽ tiếp cận anh vì vật chất mà anh có nhưng anh chỉ cần mọi thứ thật đơn giản, mộc mạc nhất. - Em hỏi sai ạ?- Tuệ Mẫn mím môi. - Không! Anh là tài xế của tấp đoàn Thượng Ẩn thường đưa đón Tổng Tài và Phó Tổng. - Bạn em cũng làm ở đó đấy. - Vậy à!- Vỹ Khanh gật gù. Lỡ như bạn của Tuệ Mẫn nhận ra anh thì sao đây? Lần đầu gặp mặt mà cô ấy biết anh nói dối thì toi luôn. Tuệ Mẫn sẽ nghĩ xấu cho anh mất thôi. Tuệ Mẫn không nói nữa, cô bắt đầu mở sách ra đọc. Từ câu văn trong đó như hút hồn, làm cô cuốn theo không thoát được. Thấm thoát đã trôi qua khá lâu. Tuệ Mẫn lấy điện thoại ra xem giờ. Cô giật mình, đã gần 3h chiều rồi còn phải về nhà lo cơm nước nữa. Chút nữa là trễ luôn ý. Gấp sách lại, cô vội vã đứng dậy. - Em về à?- Vỹ Khanh ngước mặt lên nhìn cô. - Em về lo cơm chiều, sắp trễ Cô nhăn mặt. - Vậy mai chúng ta gặp nhau ở đây nhé, 10h sáng. - Dạ, em chào anh. Tuệ Mẫn cúi đầu rồi nhanh chân đi ra ngoài. Nhìn dáng vẻ gấp gáp của cô, Vỹ Khanh không khỏi bật cười. Quả thực anh đã quan sát Tuệ Mẫn từ lúc cô vừa bước vào đây. Cô có gì đó rất đặc biệt, vừa trông thấy đã thu hút anh ngay. Không như những người con gái khác, cô cho anh cảm giác phải bảo vệ và che chở. Lần đầu gặp đã vấn vương cứ nghĩ sẽ chỉ trong tiểu thuyết nhưng nào ngờ lại có thật ở đời và nó áp dụng vào chính anh. ... *Kiing...Koong...* Lạc Y mở cửa, vừa mở ra cô đã thấy Dật Dấn. - A anh Dấn! - Anh có mua táo Anh giơ túi táo lên. - Anh vào đi!- Lạc Y mỉm cười, mở cửa rộng ra. Dật Dấn đi vào, anh định vào bếp thì Lạc Y chạy vội theo. - Anh ngồi chơi đi, để em làm cho. - Phiền em Anh đưa túi táo cho cô. - Anh chờ xíu để em vào gọi mẹ nha. - Uhm em! Lạc Y vào trong bếp, đặt túi táo lên bàn rồi cô đi gọi Niên Thụy. Mở cửa và vào trong, ngồi xuống kế bên, cô ôm lấy tay bà. - Mẹ ra phòng khách chơi, có anh Dấn mới đến đó. - Dấn đến rồi à? Con ra trước đi, mẹ ra ngay. - Dạ!- Lạc Y ra ngoài rồi nhẹ nhàng khép cửa lại. Cô lấy đĩa và dao để gọt táo. Sau khi xong cô mang ra phòng khách và để lên bàn. - Con vào phòng gọi Tuệ Mẫn ra đây Niên Thụy ngồi xuống sofa. - Dạ! Lạc Y vào phòng, cô thấy Tuệ Mẫn đang nằm trên giường đọc sách nhưng mắt nhìn đi đâu đâu ấy. Môi cười chúm chím, gương mặt lại đăm chiêu như suy nghĩ gì đó. Hôm nay có vẻ Tuệ Mẫn có gì đó vui lắm. - Mẫn à! - Ơ hả...- Tuệ Mẫn giật mình vì tiếng gọi của Lạc Y. - Cậu có chuyện gì vui sao mà cứ cười tủm tỉm thế?- Cô nhìn Tuệ Mẫm đầy nghi hoặc. - Làm...làm gì có...- Tuệ Mẫn ấp úng. - Thật không? - Thật mà, tin mình Tuệ Mẫn mím môi. - Thôi được rồi, minh đùa đó. Cậu ra phòng khách chơi, có anh Dấn đến kìa. - Anh hai đến rồi á! Đi thôi, đi thôi. Tuệ Mẫn nhanh chân chạy ra để Lạc Y ở lại. Cô nhíu mày khó hiểu. - Nhỏ này nay sao vậy nhỉ? Lạc Y ngồi xuống sofa, rót nước ra cốc, cô đưa cho từng người. - Dấn vẫn chưa tìm được ai à?- Niên Thụy hỏi. - Tìm được ai là sao bác?- Dật Dấn hơi khó hiểu. - Ý của mẹ là anh tìm được đối tượng chưa đó...hihi...- Tuệ Mẫn cười khúc khích. - À, chưa Anh gãi đầu. - Con còn nhỏ nhặt gì nữa, tìm vợ giúp lo trong lo ngoài được Niên Thụy cười hiền. - Con biết chứ, khổ nỗi chưa đến lúc thôi ạ. - Y Y nhà bác hợp chứ? Lạc Y đang uống nước, vừa nghe Niên Thụy nói vậy thì cô liền bị sặc, ho sặc sụa. Chạy ngay vào nhà tắm, cô rửa mặt rồi vuốt vuốt ngực. - Mẹ! Mẹ nói sớm quá đó. Y chưa quen ai bao giờ thì nhạy cảm với mấy chuyện này thì đúng Tuệ Mẫn bóp tay bà cho hạ hỏa. - Con gái con đứa 25 tuổi rồi còn nhỏ dại gì đâu. Cứ nhắc là nó né hà. - Y không thích thì thôi, bác đừng nhắc với Y, để không thôi Y giận Dật Dấn cười khổ. Sau khi anh ra về, Lạc Y tắt đèn trong nhà hết rồi quay lại phòng của mình. Nằm xuống giường, cô lấy chăn trùm kín từ đầu đến chân. Tuệ Mẫn ngồi xuống kế bên. Gỡ bỏ lớp chăn trên đầu cô, Tuệ Mẫn nhẹ nói. - Đừng vậy mà! Cậu không thích thì thôi, có gì đâu phải giận. Tuy chỉ là anh em họ nhưng mình biết anh Dấn rất tốt vả lại anh thương cậu lắm. - Mình không xứng với anh ấy đâu. Mình biết bản thân đang làm gì Lạc Y lắc đầu. - Cậu thích ai, yêu ai thì mình cũng muốn tốt cho cậu. Nhưng không phải vì vậy mà mình bảo cậu phải chọn anh Dấn. Quyền riêng tư của cậu mình không phạm đến. - Uhm, cậu ngủ sớm đi. Mình ngủ đây!- Lạc Y nhắm hai mắt lại. Tuệ Mẫn im lặng nhìn Lạc Y. Cô cảm nhận Lạc Y đã thích ai đó rồi và đó không phải là anh của mình. Mà thôi, nếu như có duyên không nợ thì gượng ép để làm gì?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để tuần nhanh chóng trôi qua. Niên Thụy sau phẫu thuật đã khỏe hơn rất nhiều nên đã được xuất viện, Lạc Y có thể yên tâm đi làm rồi. Lạc Y vẫn cứ suy nghĩ về câu nói của Dật Dấn. Thực sự cô chỉ xem anh như anh trai thôi. Không biết cô từ chối thẳng thừng như thế anh có buồn không nữa. ____Hồi tưởng___ - Lạc Y à...anh...anh thích em. - Dạ?- Lạc Y giật mình rút tay khỏi tay Anh đừng đùa với em. - Anh không đùa, anh nói thật đấy. - Dấn à! Em xin lỗi...nhưng...em chỉ xem anh như là anh trai của em Lạc Y mím môi. Không gian chợt lắng xuống. Dật Dấn cho hai tay vào túi, anh khẽ cong môi cười nhẹ. - Không sao, anh vẫn chờ em mà. Có lẽ anh nói sớm quá nên em chưa suy nghĩ được. Lạc Y im lặng, không thể nói nên lời. Cô không xứng với anh, anh là người con trai tốt, cô không thể để anh bên cạnh một đứa con gái hư hỏng như cô. Anh sẽ hận cô lắm. ___________ Thang máy đang đi đến tầng 3 và dừng lại. Bây giờ mọi người đều ra ngoài hết chỉ còn mình Lạc Y. Cô ấn nút để lên tầng 20. Cửa thang máy đang kép lại bỗng dưng lại mở ra. Lạc Y mở to hai mắt khi thấy Thượng Tổng _ Thượng Phục Ân bước vào. Đứng nép vào một góc, cô cúi gằm mặt, cơ thể bất chợt rét run không khỏi. Hai tay ôm chặt sấp tài liệu vào lòng, hai chân cứ run rẩy như không muốn đứng vững. Tại sao lại gặp anh ta ở đây kia chứ? Số cô đen đủi quá vậy. Thượng Tổng có vẻ không nhìn ra cô là ai, anh ấy không hề biết gì đến cô. Vậy đi, có thế thì tâm trí Lạc Y mới được thư thả vài phần. Khi vừa đến tầng 20, Lạc Y nhanh chóng chạy trốn, bước vội ra ngoài. - Lạc Y! Lạc Y sững người, cô nuốt nước bọt cái ực. Rụt rè quay người lại, cô không dám nhìn anh lấy một lần. - Thượng...Thượng Tổng gọi tôi. - Cô làm rơi giấy Phục Ân đưa sắp tài liệu cho cô. - A...cảm ơn Thượng Tổng. Sau khi nhận lại, Lạc Y vội vã chuồn đi mất hút. Về phòng làm việc, cô để tài liệu lên bàn và ngồi phịch xuống. Đưa tay lên ôm hai má nóng ran, cô lẩm bẩm. - Ổn rồi Y, anh ấy không hề nhận ra...không hề... Thở hắt ra một cái, Lạc Y quay lại với công việc của mình. Đến ca chiều, bao nhiêu thứ vẫn cứ vây lấy cô, nhức ong cả đầu. Một lúc sau điện thoại bàn của cô reo lên. "Xin chào, Kiều Lạc Y nhân viên phòng kế toán xin nghe ạ." "..." "Chị gọi em sớm vậy, em vẫn chưa tính nữa đây." "..." "Để một chút nữa em gửi cho chị số tiền cần lấy để trả cho công nhân qua mail nha." "..." "Vâng còn hôm trước em gửi mã qua cho chị đó, chị nhập vào thì mới mở được ấy." "..." "Chào chị ạ!" Vừa ngắt máy, Lạc Y lại có thêm một cuộc gọi khác. "Xin chào, Kiều Lạc Y nhân viên phòng kế toán nghe ạ." "Y ơi, Thượng Tổng gọi em đến phòng làm việc kìa, mang cả bảng số liệu đợt rồi nữa." "Dạ, mà ngay bây giờ luôn à chị?" "Ừ em, chẳng biết có trục trặc gì không, chị lo quá." "Chắc không có gì đâu chị." "Vậy thôi em đi đi, chị làm việc tiếp." "Vâng!" Lạc Y tìm kiếm tài liệu rồi vội vã mới ra ngoài. Đến thang máy, cô ấn tầng cao nhất. Khi cánh cửa thang máy vừa mở thì cũng là lúc một cảm giác rợn tóc gáy bủa vây lấy cô. Ở tầng này chỉ có mỗi phòng Tổng Tài và Phó Tổng nhưng nằm ở hai hướng khác biệt. Rẽ sang phải, Lạc Y đi thẳng đến phòng Tổng Tài. Dừng chân trước cửa, cô đưa tay lên nhẹ nhàng gõ. *Cốc...Cốc...Cốc* Cánh cửa bật mở, vừa thấy Phục Ân, Lạc Y liền cúi đầu chào. - Chào Thượng Tổng! - Uhm, cô vào đi. Đợi Lạc Y vào trong rồi Phục Ân đóng cửa, tiện tay anh ấn khoá lại. Đi đến sofa, anh ngồi xuống ghế và bắt chéo chân. Đưa mắt nhìn Lạc Y đang đứng trước mặt mình, anh điềm đạm nói. - Cô Kiều đến trễ nhỉ! - Xin lỗi ngài vì sự chậm trễ của tôi. Lạc Y siết lấy tài liệu ôm chặt trước ngực. Đôi môi nhỏ xinh mím lại, sắc mặt vô cùng căng thẳng. - Đưa tài liệu cho tôi. Lạc Y ngoan ngoãn đi đến gần Phục Ân và đưa tài liệu cho anh. Vô tình cúc đầu của chiếc áo sơmi bị bung ra. Lạc Y thót cả tim, hai má cô ửng đỏ. - Xin lỗi Thượng Tổng! Cô quay lưng về phía anh và cài lại cúc áo. Do cứ hấp tấp nên loay hoay một lúc cô vẫn không cài lại được. Lạc Y nhíu mày. Sao lại dở chứng ngay lúc này cơ chứ. Phục Ân đi đến sau cô. Nắm lấy tay Lạc Y, cúi thấp người xuống thì thầm qua tai. - Cần tôi cài giúp không? - Thượng...Thượng Tổng...tôi...tôi tự cài được. - Cô ngại gì? Chẳng phải lần đầu của cô thuộc về tôi rồi sao? Tay ôm lấy eo Lạc Y, anh kéo cô sát vào người. Lạc Y cảm nhận được hơi ấm từ anh, cô bủn rủn cả người. - Anh...anh nhận ra tôi? - Sao lại không? - Ơ... Lạc Y như bất động, cô chẳng còn sức lực chống lại anh. Phục Ân kéo Lạc Y đến sofa, để cô ngồi trên đùi mình, anh ôm nữ nhân nhỏ bé chặt vào lòng. Áp mặt vào tóc cô, anh hít nhẹ hương thơm dịu êm thoang thoảng. - Thượng Tổng à...anh...anh làm ơn...buông tôi ra. - Cô làm tôi thích thú rồi đấy Lạc Y. Phục Ân áp môi hôn Lạc Y, đôi tay hư hỏng của anh cũng nhanh chóng lần vào trong áo. Nhanh như cắt, anh cởi bỏ áo sơmi và cả áo con của cô. Lạc Y chống cự, cô cố đẩy anh ra. Nhưng cô càng phản kháng thì Phục Ân càng gắt gao muốn chiếm lấy cô. Bí đường quá, Lạc Y chỉ còn cách cắn vào môi anh. Thoáng bất ngờ, Phục Ân liền rời khỏi môi cô. Lạc Y lúc này đang khóc, khóc rất nhiều đến nỗi nấc nghẹn. Cô vỡ òa ra như một đứa con nít choàng tay ôm chặt lấy cổ anh. - Thượng Tổng, tôi xin anh...tôi xin anh mà... - Lạc Y, cô sao thế?- Anh nhíu mày ôm lấy eo cô. - Tôi van xin anh...tôi không muốn...hức...không muốn một chút nào cả. - Được rồi, được rồi. Tôi không tiếp tục Anh vỗ vỗ lưng cô. - Anh đừng xem tôi như gái được không?...Tôi chẳng phải bán thân để anh làm vậy. Tôi không biết ở tôi có điểm nào làm anh hứng thú đến thế. Tôi cũng không phải loại con gái hư hỏng mà anh muốn tìm thì tìm, muốn vứt thì vứt. Lạc Y đứng dậy, cô nhặt áo lên vừa định mặc vào thì một vòng tay rắn chắc ôm lấy cô, thật chặt. - Em cứ yên tâm! Tôi đã lấy của em một thì tôi sẽ trả lại mười. Cũng như tôi cởi được chiếc áo này thì tôi sẽ mặc lại cho em những bộ váy khác, lung linh hơn, lộng lẫy hơn. Lạc Y cười nhạt, đưa tay lên lau nước mắt, cô gỡ tay anh ra. - Cảm ơn Thượng Tổng, nhưng đó là sự trao đổi, mua bán giữa tôi với anh. Chúng ta bây giờ chẳng dính líu gì nữa đâu. Mong anh hãy tìm một cô gái phù hợp hơn tôi. Lạc Y mặc lại áo. Sau khi chỉnh chu lại đàng hoàng thì cô quay đi. Bỗng một câu nói phía sau vang lên khiến cô dừng bước. - Kiều Lạc Y! Tôi muốn cưới em. Lạc Y đổ mồ hôi tay, cô ngạc nhiên tột độ đến nỗi không nói thành lời. Phục Ân kéo tay Lạc Y, anh nhìn thẳng vào mắt cô rồi hôn nhẹ lên trán. - Anh muốn cưới em! Thật đấy...
Tác giả Thể loại Truyện Sắc, Ngôn Tình, Truyện SủngNguồn thái FullSố chương 97Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại ngôn tình, Sủng, H, hiện đại Nữ chính à một cô gái với tâm hồn mong manh gia cảnh nghèo khó Chỉ vì muốn kiếm thật nhiều tiền chữa bệnh cho mẹ,mà cô bắt buộc chính mình phải bán đi sự trong trắng của cuộc đời hôn nhân sai lầm của cô cũng vì cô lại dấn thân vào cuộc sống lạnh nhạt. Tuy nhiên anh ta lại muốn giữ lấy cô mặc cho cô đang bị giày vò từ thể xác lẫn tinh thần. Cuối cùng cô sẽ trốn thoát khỏi anh hay ngoan ngoãn chấp nhận cuộc hôn nhân ấy? Và anh...chính là Tổng Tài của cô, cũng là người khiến người ta nể sợ trên thương trường lẫn cả...tình trường.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để Y mở tủ lạnh lấy ra hai cốc nước cam. Cô mang ra phòng khách, đặt lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Tuệ Mẫn. Thật khó hiểu, Tuệ Mẫn làm gì cứ ôm lấy quyển sách, lúc chiều cô mà không nhắc là bỏ luôn cả bữa cơm. Vừa đọc sách, môi vừa cười tủm tỉm, cô chẳng hiểu nổi Tuệ Mẫn đang nghĩ gì nữa. - Cậu đọc gì vậy Mẫn? Uống nước đi Cô hỏi. - À...mình đang đọc quyển "Phong Cửu".- Tuệ Mẫn giật mình. - Sao cậu nói không mua được mà. Bây giờ có ở đây rồi?- Lạc Y chu môi nói. - Của người ta cho mình mượn Nhắc đến người đó, Tuệ Mẫn cười tít cả mắt. - Cậu ngưng lại một xíu Lạc Y lấy quyển sách của Tuệ Mẫn gấp lại và để lên Rồi, bây giờ kể mình nghe. Từ hôm qua tới giờ sao cậu vui thế? Môi lại cười không ngớt. - À thì...- Tuệ Mẫn mím môi, cô ái ngại không biết nói làm sao. - Thì thế nào?- Lạc Y không khỏi thắc mắc. - Thì hôm qua đi thư viện mình gặp một người con trai. Anh ấy có vẻ là người đàng hoàng lắm. Ăn nói từ tốn, cư xử lại ân cần nữa. Hôm nay ảnh mang quyển này cho mình mượn Tuệ Mẫn ngượng đến đỏ cả mặt, cúi gằm mặt xuống, hai tay cô siết chặt vạt áo. - Cậu sao dễ tin người vậy? Mính nói cậu biết nhé, những người giả danh học thức toàn là người chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành thôi. Cậu đừng vì mấy lời đường mật mà tin tưởng người ta quá Lạc Y lên tiếng nhắc nhở. - Mình biết chứ! Nhìn anh ấy không giống kẻ lừa đảo như cậu nói đâu Vừa nghe cô nói thế, Tuệ Mẫn liền buồn bã, đôi mắt chùng xuống. - Anh ấy tên gì? Còn công việc như thế nào?- Cô lại hỏi. - Tên anh ấy là Vỹ Khanh, anh ấy đang làm tài xế cho Thượng Ẩn, chung cơ quan với cậu đó. Vỹ Khanh sao? Lạc Y nghe tên này rất quen, còn làm chung cơ quan nữa chứ. Nhưng cô không giao thiệp rộng, chỉ biết vào làm, đến giờ thì về nhà thôi. Mặt của nhân viên cả công ty cô còn chưa nhớ hết lấy đâu ra biết tên họ. - Tài xế? Có bảo là vận chuyển gì không Mẫn? - Anh ấy đưa đón Tổng Tài và Phó Tổng đấy. Nếu đã là tài xế đưa đón sếp thì cô càng mù tịt hơn. Bởi thời gian của họ rất thất thường, lúc nào sếp cần thì đều phải có mặt ngay. Lỡ như anh ta là người tốt thì cô yên tâm cho Tuệ Mẫn. Không may anh ta là người xấu chỉ lợi dụng Mẫn thì sao đây? Ở đời không thể tin một ai tuyệt đối được khi mình chưa biết gì về họ. - Cậu còn gặp lại anh ấy nữa không?- Lạc Y lấy cốc nước và hớp một ngụm. - Có chứ! Mình còn phải trả lại sách nữa Tuệ Mẫn với tay lấy quyển sách, mở ra trang vừa nãy cô lại đọc tiếp. - Ừa...thôi, chuyện của cậu mình không xen vào. Sau này nếu có gì bất ổn là phải kể mình nghe ngay đó. - Mình biết rồi!- Tuệ Mẫn mỉm cười và gật đầu rồi đọc tiếp. ... Phục Ân cho xe vào một trong những ngôi biệt thự lớn nhất trung tâm thành phố Nam Phiến. Chiếc xe vừa dừng lại, người hầu trong nhà đều chạy ra xếp thành hai hàng ở hai bên trải dài từ cửa chính xuống bậc thang và đến sân. Ở phía cửa có hai người đang đứng đợi sẵn. Một người đàn ông trong bộ Vest xám và một người phụ nữ trong bộ váy trắng thanh tao đang mỉm cười thật tươi. Phục Ân xuống xe, anh mở cửa cho Thượng Cửu Gia rồi đỡ ông ra ngoài. - Hoan nghênh Thượng Cửu Gia và Thượng Thiếu Gia đến nhà!- Tất cả người hầu cùng đồng thanh và cúi đầu. Đầu Thượng Cửu Gia gật gật, ông cùng anh bước lên bậc thang đến cửa chính. - Chào Thượng Cửu Gia!- Phí Triều Lai bắt tay ông. - Chào anh!- Thượng Cửu Gia mỉm cười. Phí Triều Lai quay sang bắt tay Phục Ân thật giữ phép. - Chào Thượng Tổng! - Bác đừng gọi khách sáo như Phục Ân nói. - À, mời mọi người vào trong phòng khách rồi chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện Phí phu nhân vui vẻ mời mọc. - Được!- Thượng Cửu Gia gật đầu. Người hầu mang nước ra, khi đặt xuống trước mặt từng người thì cô ấy cúi đầu lui vào trong. Phí lão gia ngồi bên Thượng Cửu Gia, nói bằng giọng hưng phấn. - Thật quý quá! Hôm nay Thượng Cửu Gia và Thượng Tổng đến đây chẳng khác nào Rồng đến nhà Tôm. - Anh đừng khách sáo như vậy. Chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa. Cứ để tự nhiên Thượng Cửu Gia xua tay. - Hàhà...hôm qua vừa nhận được cuộc gọi từ Cửu Gia, tôi liền lập tức cho người chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để đón tiếp ngài và Thiếu Gia Phí Lão Gia cười xoà. - Chỉ là tôi qua cho hai đứa nhỏ gặp mặt nhau một chút, có gì trang trọng lắm đâu. Anh cứ để hết cho ngày Thượng Cửu Gia cứ cười mãi không ngớt, tâm tình của ông đang cực kỳ tốt. - Vâng! Mà Phục Ân nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?- Phí Lão Gia hỏi. - Tôi 30 rồi!- Anh nhàn nhạt trả lời. - Thiếu Gia đây hơn con gái chúng tôi 5 tuổi, cũng không nhiều Phí Lão Gia gật đầu. - Hai đứa vậy là xứng rồi! Cưới vợ nhỏ tuổi hơn nó để nó còn biết cưng chiều. - Cửu Gia nói đúng lắm, cơ mà chỉ lo Thiên Anh nhà tôi vụng về trăm chuyện, càng khiến thiếu gia thêm khó chịu. - Xuống đây con!- Phí Phu Nhân dắt Phí Thiên Anh xuống. Tất cả mọi người đều đưa mắt về phía bậc thang nhìn Thiên Anh, duy chỉ có Phục Ân là không đoái hoài gì đến. Anh cứ ngồi đó, không nhìn Thiên Anh lấy một lần. - Xin lỗi mọi người, con bé xuống hơi Phí Phu Nhân nói. - Không sao, không sao. Con gái chăm sóc bản thân lâu một tí cũng là chuyện bình thường thôi Cửu Gia gật nhẹ đầu. - Con chào mọi người!- Tiếng nói nhẹ nhàng, dịu êm của Phí Thiên Anh vang lên. Lúc này Phục Ân mới động đậy hai mắt. Giọng nói này rất quen, rất quen với anh. Chính là của cô gái kia. Cô gái đầu tiên dám từ chối anh, chính cô cũng là lí do để anh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đưa mắt nhìn Phí Thiên Anh, Phục Ân trừng to hai mắt. Hốt hoảng! Đó là cảm xúc của anh ngay bây giờ đây. Không thể nào, không thể có sự trùng hợp đến như thế. - Ngồi xuống đó đi Phí Phu Nhân đưa tay về chiếc ghế đối diện Phục Ân. - Dạ. Sau khi Thiên Anh ngồi xuống rồi bà mới ngồi bên cạnh Phí Lão Gia. - Đây là Thiên Anh con gái tôi, chắc Cửu Gia và Thiếu Gia cũng biết. À Thiên Anh, đây là Thượng Cửu Gia còn đây là Thượng Thiếu Gia, chồng tương lai của Phí Lão Gia nói với Thiên Anh. - Dạ, con biết rồi Thiên Anh gật đầu. Phục Ân bây giờ như có lửa đốt trong lòng, sắp thở không ra hơi. Tay siết thành nắm đấm, anh không nghĩ lại trùng hợp đến vậy. Không lẽ bao lâu nay Kiều Lạc Y đã lừa dối anh sao? Thân phận của cô không phải đơn giản là nhân viên văn phòng thôi chứ? *Reeng...Reeng...* Điện thoại của Phục Ân reo lên. Anh xem số điện thoại rồi nói. - Tôi cần nghe điện thoại. Nội à! Con xin Vừa dứt câu anh liền đứng dậy ra ngoài. Ra đến sân biệt thự thì dừng lại. Lướt nút xanh, anh áp điện thoại vào tai. "Anh nghe!" "Bảng hợp đồng của Giang Tô anh ký 2 tháng trước đâu rồi anh hai? Em hỏi Lập Hàn cậu ấy cũng không biết." "Em mở ngăn bàn làm việc của anh lấy chìa khóa rồi mở hộc tủ ngay phía sau sofa sẽ có. Hợp đồng quan trọng không để lung tung được." "Dạ, em tìm ngay đây." "Này!" "Sao vậy anh hai?" "Ngay lập tức em đến phòng kế toán ngay cho anh. Xem Lạc Y có ở đó không." "Ủa? Chi vậy anh??? Liên quan gì Lạc Y???" "Anh nói thì làm ngay đi!" "Dạ dạ." "..." "Lạc Y đâu rồi?" _ Tiếng vọng từ bên Vỹ Khanh truyền qua. "Cô ấy đi lấy cafe rồi Phó Tổng." "Vừa đi à?" "Vâng, vừa đi thì ngài đến." "Được rồi! Cô làm việc tiếp đi." "..." "Anh à, Lạc Y đi lấy cafe rồi. Vừa đi thôi." "Anh biết rồi, thôi đây." Phục Ân ngắt máy. Đó thực sự là Phí Thiên Anh và không phải Kiều Lạc Y? Tại sao họ lại giống nhau như vậy? Trông cứ như hai giọt nước. Từ vóc dáng, giọng nói và cả gương mặt. Trên đời lại có người giống người đến mức thế sao? Kiều Lạc Y bây giờ đang ở Thục Xuyến, cách Nam Phiến rất xa. Đi máy bay mất hơn 2 giờ còn nếu đi xe thì phải mất tận 3, 4 ngày. Khoảng cách xa như thế chắc không liên quan gì nhau. Chỉ là người giống người! Chắc chắn là vậy. ... Tuệ Mẫn vào thư viện. Cô đã mượn quyển sách của Vỹ Khanh 3 ngày rồi, phải trả cho anh ấy thôi. Vẫn đến chỗ cũ, cô thấy một chồng sách đặt sẵn ở trên bàn. "Hôm nay Vỹ Khanh đến sớm nhỉ? Mà anh ấy đi đâu rồi?". Tuệ Mẫn nhìn ngó xung quanh, cô nghĩ chắc anh đang lựa sách nên đi đến giá sách lớn. Vỹ Khanh đang loay hoay lựa thêm một số quyển nữa để mượn về nhà. Tìm tới tìm lui vẫn chưa quyển nào ưng mắt. Bỗng một đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của anh. Vỹ Khanh giật mình quay sang nhìn xem là ai. Không như trong đầu anh nghĩ, cô ta không phải người anh nghĩ đến lúc này. Anh gạt tay ra, cô ấy vừa buông thì lại ôm lấy tay anh. - Hoàng Lệ Hoa! Cô đến đây làm gì?- Anh khó chịu nhíu mày. - Em đến tìm anh chứ bộ, đi cũng chẳng nói em một tiếng Lệ Hoa chu môi, ngước mặt lên nhìn anh. - Chúng ta là gì của nhau mà tôi phải báo với cô? Đây là thư viện, mọi người cần sự yên tĩnh, không phải nơi để cô phá phách Vỹ Khanh nhăn mặt, cố mà đẩy Lệ Hoa ra. - Đã nói là em yêu anh mà! Nhớ anh nên người ta mới đến tìm thôi. Lúc này Lệ Hoa không cần sỉ diện của một cô tiểu thư kiêu kỳ nữa, cứ thế ôm lấy Vỹ Khanh. Ngay lúc đó Tuệ Mẫn vừa đi đến. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt cô liền chết lặng. Hai mắt mờ đi, mũi bắt đầu cay cay. Tim cứ thắt lại từng đợt, rất đau. Cô chẳng hiểu cảm xúc của mình bây giờ nhưng chúng cứ như thể là cô đang ghen. Vỹ Khanh chết lặng, anh không thể nói được gì. Môi cứ mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra thành lời. Đột nhiên anh thấy Tuệ Mẫn rơi nước mắt, chỉ một giọt duy nhất và cô nhanh chóng đưa tay lên lau vội đi, tim anh se thắt lại, nhói lên từng đợt không nguôi. - Ơ...tôi...tôi xin lỗi... Vừa nói xong, Tuệ Mẫn quay lưng nhanh chóng ra ngoài. Cô ôm chồng sách của mình ở trên bàn rồi nhanh chân rời khỏi đó. - Mẫn...Mẫn à!!! Vỹ Khanh cứ nhìn theo cô. Anh gỡ tay Lệ Hoa và đẩy cô ấy ra rồi chạy thật mau ra ngoài theo Tuệ Mẫn. - Anh Khanh! Anh Khanh!!!- Lệ Hoa ở phía sau anh gọi. - Cô gì ơi, thư viện cần yên tĩnh, cô giữ trật tự Thủ thư đi đến nhắc nhở cô ấy. Vỹ Khanh chạy theo Tuệ Mẫn. Anh nắm tay cô kéo lại. Đối mặt với Mẫn, Vỹ Khanh bối rối chẳng biết làm sao. Gương mặt anh căng thẳng như mình vừa làm chuyện tày đình, có lỗi với cô rất nhiều. Trên trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đôi tay run bần bật chẳng hiểu là vì lí do gì. - Mẫn, em đừng hiểu lầm anh được không??? - Em và anh chỉ là bạn cùng đọc sách, có là gì của nhau đâu mà em phải hiểu Cô cười nhạt. - Anh không liên quan người đó. Em tin anh đi Anh lo lắng siết chặt tay cô, đôi tay nóng ran, không ngừng run rẩy. - Anh vào với...bạn gái của mình đi, cô ấy đang chờ kìa. Em...em có việc bận phải về ngay Cô rút tay khỏi tay anh và quay đi. - Mẫn à! Anh xin em, đừng như thế có được không!?- Vỹ Khanh chạy đến trước mặt cản đường cô lại, hai tay ghì lấy vai cô. - Em... - Này cô kia!- Hoàng Lệ Hoa đi đến kéo tay Tuệ Mẫn. *Chát* - Ai cho phép cô đến gần Vỹ Khanh!? Năm vệt ngón tay thon dài in hằng lên má Tuệ Mẫn. Cái tát mạnh đến nỗi ngay lập tức má trái của cô ửng đỏ lên. Tuệ Mẫn ôm bên má, cô không biết cô gái này là gì của Vỹ Khanh mà sao lại hung hăng như thế. Vỹ Khanh mở to mắt. Anh siết lấy cổ tay của Lệ Hoa và gầm lên. - Cô quá đáng lắm rồi đấy! - Anh...anh mắng em?- Lệ Hoa rưng rưng nước mắt, gương mặt chợt thống khổ. Tuệ Mẫn bỗng khóc nấc lên, cô chạy vụt ra đường. Vỹ Khanh thấy vậy thì bỏ ngay Lệ Hoa sang một bên mà chạy theo cô. Tuệ Mẫn vừa lên taxi thì Vỹ Khanh cũng vừa đến. Cánh cửa đóng chặt lại, anh đứng bên ngoài đập tay vào kính. - Mẫn à, anh xin lỗi em. Em ra đây gặp anh đi Mẫn... - Bác tài, chạy nhanh đi. Tuệ Mẫn không ngó ngàng gì đến Vỹ Khanh nữa, dù chỉ một lần. Cô hối tài xế điều khiển xe đi, càng xa càng tốt. Vỹ Khanh nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh. Tim như đang có hàng nghìn mũi kim đang len lỏi chi chít ở trong đó. Lòng anh như ai xé ra trăm mảnh, đau đến tột cùng. Tuy chỉ vừa quen biết Tuệ Mẫn nhưng anh biết rõ bản thân mình đã yêu cô, yêu rất sâu nặng. Anh yêu chính con người của cô, một cô gái tràn đầy sức sống, luôn mỉm cười tựa như nắng ban mai. Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Sao ông lại để anh lâm vào cảnh này? Rồi sau này anh phải biết làm sao đây? Có lẽ Tuệ Mẫn sẽ ghét anh lắm, thậm chí sẽ hận anh vì nỗi đau không thể nguôi ngoai của ngày hôm nay.
tổng tài sắc làm vợ anh tận hai lần